Khóc phận

Khóc phận Hoàng Hạc khuất mờ nẻo mù xa U uẩn trời Nam lệ sơn hà Thục nữ còn hờn cơn quốc biến Nam hào trăn trở mộng Kinh Kha Nhớ tổ xa đàn đau lòng quốc Thương quê biền biệt dặm ngàn xa Nhìn lại thân mình đầu bạc trắng Khóc người, khóc bạn, lại khóc ta. Nguyên Thạch